Sài Gòn hoa cho người giàu lệ cho người nghèo câu nói tưởng vô thưởng vô phạt nhưng lại khiến biết bao trái tim người Sài Gòn đau đến thế

Thay vì nói Sài Gòn hoa lệ như mọi khi, dạo này người ta thường nói một câu dài hơn và đôi lúc nó cũng trở nên sâu sắc hơn: "Sài Gòn hoa lệ, hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo".

Tôi nhớ lần đầu tiên đọc được câu nói này là trong quyển Khóc Giữa Sài Gòn của Nguyễn Ngọc Thạch, hiện giờ khi Sài Gòn trở thành tâm điểm đại dịch, tôi lại thường thấy nó xuất hiện trên mạng xã hội theo nhiều ngữ nghĩa "vô thưởng, vô phạt".

Ở nơi người nghèo hạnh phúc, bình an

Phải kể đến chuyện, tôi sống ở trong 1 dãy nhà trọ, tiếc là ở Sài Gòn không có ngách, nếu có phải là 2 lần của ngách thì mới đến đúng nơi tôi ở. Kể từ hồi không sống cùng với ba mẹ, tôi định nghĩa được giàu và nghèo. Ở sâu trong hẻm nhỏ "nhiều xẹt", khi số đông cho đó là một cuộc sống khổ cực thì tôi và những người xung quanh mình vẫn sống rất bình an và… rực rỡ.

Xóm trọ của tôi có nhiều nhánh rẽ, nhiều hẻm, xung quanh thường là sinh viên, những ông - bà cụ bán vé số. Phòng trọ được dựng từ những miếng ván ép, bên trên có một cái gác lửng chỉ dành chứa đồ, mưa xuống trời ẩm phải khiến người ta bứt rứt, những sinh vật lạ xem đấy như nhà của chúng.

Chắc chắn bạn sẽ chẳng thể tưởng tượng được rằng, ở nơi thiếu điều kiện như thế cuộc sống vẫn diễn ra như bình thường.

Người khác có thể gọi đó là "khu ổ chuột", nơi mà học thức, quyền hạn, sức khoẻ không có giá trị, người dân khu ổ chuột lại không xem điều ấy là đáng để thương hại

Người khác có thể gọi đó là "khu ổ chuột", nơi mà học thức, quyền hạn, sức khỏe không có giá trị. Người dân khu ổ chuột lại không xem điều ấy là đáng để thương hại. Với họ, đó như là từ dùng chung cho những nơi có mức sống thấp, không đủ điều kiện, không có sự chọn lựa. Thứ họ được chọn duy nhất chính là sự bình an và hạnh phúc.

Mỗi ngày ở đây mặt trời đều lên và xuống như những nơi khác, ai ai cũng đều đi làm, tiết kiệm từng đồng. Nếu có bệnh tật, ốm đau thì đều được chấp nhận, cảm giác khó khăn chung hầu như ai cũng có. Cả ở những ngôi nhà cao tầng, người ta đôi khi vẫn luôn thấy khó khăn.

Hầu hết chúng tôi không nghĩ mình khổ dù chúng tôi thật sự "nghèo". Chúng tôi còn hay nói đùa mình "giàu", mà đúng thật: Giàu kinh nghiệm sống giữa những khó khăn, giàu sự bao dung với cuộc đời, giàu những kỷ niệm khốn khó - điều mà không người lớn nào cũng được trải nghiệm!

Và khi những người giàu cũng đổ lệ...

Chỉ thị 16 của Ban chỉ đạo Phòng chống dịch Thành phố kéo dài suốt 2 tháng liền, các hàng quán vốn dĩ đã đóng cửa trước đó rất lâu, hàng loạt nhà máy, cơ sở ngưng sản xuất.

Chủ doanh nghiệp như chết đứng khi doanh số giảm mạnh do thị trường tiêu thụ chậm. Để duy trì sản xuất, họ phải chủ động cắt giảm chi phí sản xuất, vận hành. Một số khác kém may mắn hơn khi nguồn vốn xoay vòng cạn kiệt và nợ ngân hàng "gõ cửa" buộc họ phải phá sản, tuyên bố đóng cửa.

Nhiều doanh nghiệp, cửa hàng đóng cửa vì dịch bệnh hoành hành

Xin được trích dẫn một dòng trạng thái tôi vô tình đọc được trên mạng xã hội như thế này:

"Tôi biết những người giàu rơi lệ: Họ phá sản; họ mất mẹ, mất cha, mất ông bà, chồng vợ... vì dịch bệnh.

Tôi biết những người giàu cứu trợ không tiếc chi, không ngừng nghỉ, không than thở gì... chỉ khóc khi không thể làm nhiều hơn.

Tôi cũng biết những người nghèo không rơi lệ: Họ bình an, có gia đình bên mình, có con chó, con mèo cùng chia suất cơm từ thiện. Họ cười cho tình người còn đó, và may mắn vẫn ghé từng ngày".

Người ta thường có quan điểm giàu có thì mới có thể vui vẻ, bình an. Mặc dù, sự vui vẻ, bình an vốn dĩ không mang giá trị vật chất.

Bạn có còn nhớ hình ảnh người phụ nữ "đại gia" lái xe hơi tiền tỷ dừng ở trước cổng chào thành phố Nghệ An, cầm sấp tiền hơn 100 tờ 500.000 đồng phát cho công nhân về quê tránh dịch?

Bạn có còn nhớ ông cụ vô gia cư bán vé số nhanh nhẹn chia một nửa gia tài là cái bánh mì nóng cho chú chó nhỏ?

Người nghèo có thể khổ hơn nhưng người giàu cũng chẳng thể khá gì khi hoàn cảnh không bao giờ phân biệt vai vế, thứ tự. Cũng có những người nghèo "sống trong cái khổ mà không thấy mình khổ" thì không thể coi là khổ được và ngược lại cũng có những người giàu họ sống trong sự sung túc nhưng lại thấy rất khổ.

Sao phải cường điệu hoá khái niệm giàu, nghèo khi mà khổ đau không phân biệt giai cấp hay đúng sai?!

Link nội dung: http://lichamtot.com/sai-gon-hoa-cho-nguoi-giau-le-cho-nguoi-ngheo-cau-noi-tuong-a17678.html