Những lời hứa nơi đầu môi chót lưỡi

Đêm nay, tôi nằm bên anh-người tôi gọi là chồng mà trong lòng nguội lạnh. Chẳng ai có thể nói trước được điều gì, cả anh và tôi đều vậy. Giá ngày xưa tôi biết, anh không đủ rộng lòng như lời anh nói, tôi đã không bao giờ bước chân vào cuộc hôn nhân này. Còn anh, nếu biết sẽ sớm ân hận, sao còn làm khổ nhau làm gì.

Năm 18 tuổi, khi mới tốt nghiệp THPT, tôi lỡ lầm trong tình yêu đầu. Hậu quả là tôi mang thai ngoài ý muốn. Bố đứa trẻ sợ hãi, “quất ngựa truy phong”, để lại tôi với bao nỗi ê chề. Vì tránh con mắt dòm ngó của láng giềng, tôi theo mẹ xuống thành phố. Hai mẹ con tôi thuê nhà ở tới khi tôi sinh. Đó là một bé gái.

Vì làm mẹ sớm nên tôi phải bỏ lỡ việc học hành. Tôi đăng ký đi học nghề may, sau đó mở một cửa hàng ở trong ngõ nhỏ. Tôi bắt đầu tự kiếm được tiền để nuôi con. Tôi nói với mẹ về lại quê để chăm lo cho bố. Bao năm rồi, vì tôi mà cuộc sống của cả gia đình bị đảo lộn.

Những lời hứa nơi “đầu môi chót lưỡi” - ảnh 1
Ảnh minh họa

Gái một con trông mòn con mắt, tôi cũng được nhiều người đàn ông để ý tới. Trong đó có anh, người tôi sau này lấy làm chồng. Anh lúc đó là trai thành phố, độc thân, chưa vợ, vừa mới tốt nghiệp đại học, còn đang tìm kiếm việc làm.

Từ chỗ là khách hàng, dần dần, anh năng qua lại cửa hàng của tôi nhiều hơn, nhưng không còn chỉ để may quần áo. Anh trò chuyện với tôi, lân la làm quen rồi kết thân với con gái tôi. Anh hết lời khen con bé ngoan, dễ thương, giống hệt như mẹ vậy.

Trong khi đó, tôi như con chim sợ cành cây cong nên luôn cố gắng đóng chặt lòng mình. Tôi xác định chỉ coi anh là khách hàng như mọi khách hàng khác vì không muốn để anh phải hy vọng rồi lại thất vọng. Tôi biết phận mình lỡ dở, sao sánh được với một người có nhiều điều kiện hơn như anh.

- Em hãy cho anh một cơ hội. Anh hứa sẽ yêu em và con em. Chúng ta ghép lại sẽ thành một gia đình hoàn thiện.

Không biết bao nhiêu lần, anh nói đi nói lại với tôi câu đó để mong tôi đổi ý. Rồi anh còn tìm về tận quê ra mắt bố mẹ tôi, dù tôi chưa từng có ý định giới thiệu anh với gia đình. Thấy thái độ của anh như vậy, bố mẹ tôi cảm động lắm.

Bố khuyên tôi cân nhắc tới lời đề nghị của anh. Mẹ tôi thì bảo: “Mẹ thấy nó thật lòng. Con hãy tự tin lên. Có lẽ, chính con mới chính là người bị ám ảnh bởi quá khứ”.

Suốt thời gian quen nhau, quả thật, chưa lần nào, anh hỏi tôi về quá khứ. Anh nghiễm nhiên công nhận tôi có một cô con gái nhỏ và chẳng để tâm đến ai là bố của đứa bé. Con gái tôi vốn thiếu thốn tình cảm của bố, từ ngày có anh xuất hiện, nó hoạt bát, vui vẻ hẳn lên.

Mỗi lần thấy anh và con gái vui vầy bên nhau, lòng tôi lại chộn rộn. Là mẹ, tôi luôn đặt hạnh phúc của con mình lên trên hết. Ai khiến con tôi hạnh phúc thì cũng sẽ chinh phục được trái tim của tôi.

Rồi chúng tôi đến với nhau trong sự phản đối của gia đình anh. Nhưng, lại vẫn chính là anh khẳng định, sẽ không bao giờ từ bỏ tôi cho dù bố mẹ anh có phản ứng thế nào đi nữa. Anh làm tôi thêm cảm động, bớt đi mặc cảm tội lỗi giống như mình là kẻ đã cướp anh đi ra khỏi gia đình.

Những lời hứa nơi “đầu môi chót lưỡi” - ảnh 2
Ảnh minh họa

Ngày 1/12 năm ngoái, chúng tôi chính thức kết hôn. Sau đó, anh dọn về ở cùng với tôi vì bố mẹ anh vẫn không chấp nhận hôn nhân của chúng tôi. Ông bà tuyên bố không liên quan gì đến vợ chồng tôi. Nếu đến với nhau thì chúng tôi hãy tự lo lấy thân mình.

Tôi thương anh và hiểu anh đã chịu thiệt thòi như thế nào. Vì vậy, tôi nỗ lực làm một người vợ thật tốt, hết lòng vì chồng con. Tôi nhận may nhiều hàng hơn, cốt để có thêm tiền lo cho gia đình vì anh chỉ mới đi làm, thu nhập còn khiêm tốn.

Tôi không hề so đo việc mình phải làm trụ cột gia đình. Tôi cố gắng nấu những bữa cơm ngon đón anh trở về. Tôi nhắc con phải ngoan, nghe lời để anh được vui vẻ. Với tôi, cuộc sống như vậy là ổn mà không cần đòi hỏi gì hơn thế.

Nhưng, hóa ra, đó chỉ là cảm giác của riêng mình tôi thôi. Chỉ sau một thời gian ngắn kết hôn, chồng tôi bắt đầu thay đổi. Anh thấy tù túng khi phải trở về ngôi nhà chật hẹp nơi cuối ngõ. Trong ngôi nhà đó, mọi sinh hoạt đều chung chạ. Nhà của tôi không rộng rãi như nhà anh khi xưa.

Rồi anh cũng không còn tỏ ra là người đàn ông rộng lượng, hào sảng, không quan tâm tới quá khứ của vợ. Anh ghen khi thấy tôi đo quần áo cho các khách hàng nam. Anh bực tức khi trong nhà có một đứa trẻ cứ líu ríu bám lấy anh, dù anh chưa từng làm bố.

“Im đi, im hết đi, để cho tôi được nghỉ. Nhà gì mà lúc nào cũng như cái chợ vỡ”. Lần đó, anh hét lên vào mặt con khiến con bé sợ hãi, chạy lại núp sau lưng mẹ. Trẻ con đâu hiểu người lớn nghĩ gì trong lòng, nó chỉ biết khi bố về, thì nhõng nhẽo đòi bố chơi trò nọ kia. Trước đây, cũng chính anh đã cố gắng thế nào để chiếm được cảm tình của con bé. Anh nhẫn nại, thuyết phục, bày đủ trò chỉ để con bé cười với anh. Còn bây giờ, anh lại khó chịu, cảm thấy con bé làm phiền mình.

Cũng vì tôi góp ý, mong anh hãy nhẹ nhàng với con gái hơn, mà anh nổi khùng. Rồi anh vằn mắt lên với tôi, tra hỏi: “Bố thằng bé là ai, tại sao anh ta không có trách nhiệm gì. Chúng ta mới cưới mà cũng chẳng có một chút không gian riêng tư nào. Em gọi cho nhà nội để họ đón con bé về nuôi một thời gian đi”.

Những lời hứa nơi “đầu môi chót lưỡi” - ảnh 3
Ảnh minh họa

Câu nói của anh khiến tôi bất ngờ và sốc nặng. Thì ra, anh không hề mở lòng đón con gái tôi như là anh nghĩ sẽ làm được. Mỗi lần nhìn thấy con bé, là trong lòng anh lại cồn lên câu hỏi, bố con bé là ai? Người đàn ông nào đã gần gũi tôi trước anh?

Cứ như vậy, cuộc sống của chúng tôi ngày một bất ổn. Anh bắt đầu tự ti, chán nản, sợ bị mọi người chê cười anh “mua một kèm hai”, “cưới trâu mà dắt thêm nghé”. Không thay đổi được mọi chuyện, anh chuyển sang “đá thúng đụng nia”, cho rằng tôi và con làm khổ anh, rằng lỗi ở tôi không biết vun vén gia đình và làm cho anh hạnh phúc.

Tất nhiên, tôi chẳng thể cho anh cuộc sống thảnh thơi, tự do bay nhẩy như khi anh hãy còn ở với bố mẹ của mình. Còn nay, anh sớm phải làm chồng, làm bố của một đứa trẻ không do anh sinh ra. Có thể trước đây, anh thích tôi vì vẻ đẹp mặn mòi, nhưng tình cảm đó chưa đủ lớn để hy sinh cho tôi và con gái. Khi bị những khó khăn chi phối thì cảm giác đó sớm tiêu tan. Có lẽ, anh thấy mình giống như nạn nhân trong cuộc hôn nhân này.

18 tuổi, tôi lỡ dở với mối tình đầu. Còn bây giờ, tôi lại có nguy cơ tan vỡ hạnh phúc. Lẽ ra, tôi đừng nên tin vào những lời hứa “đầu môi chót lưỡi”. Khi chỉ đứng bên ngoài, ai cũng tưởng mình bao dung, độ lượng. Nhưng, thực tế thật phũ phàng. Dù biết là đau, nhưng có lẽ, tôi sẽ chọn cách giải phóng cho anh...

Link nội dung: http://lichamtot.com/nhung-loi-hua-noi-dau-moi-chot-luoi-phu-san-doi-song-gia-dinh-a16781.html